nguyễnanđình

Nguyễn An Đình

An Ngãi - Nhơn Hưng - An Nhơn - Bình Định

Dáng Em Đốt Cỏ

Rung cây rung cội rung cành

Gió lay bên ấy cũng thành xôn xao

Nhớ lời hò hẹn năm nào

Chiều nay gió gọi cất cao trên đồng

Dáng em đốt cỏ bên sông

Hay là bóng khói thả bồng bềnh mây

*

Ngàn Màu Hoa

Chợt nghe mạch đất lâng lâng

Mồ hôi đổ xuống trong ngần thời gian

Cây xanh rợp bóng hàng hàng

Em đi em đứng toả ngàn màu hoa

*

NẮNG HANH

Gởi hương hồn Lý Xuân Vãng

Bên kia là giòng sông

bên này là ruộng lúa

giòng sông che chở tình yêu

ruộng lúa nuôi sống cuộc đời

vậy mà

ở hai điểm cách kia

chen thêm một khoảng trống

khoảng trống thường rất quạnh quẽ

với cây lá âm u

dấu nắng cháy úa rầu ngọn cỏ

như buổi chiều nay

nắng hanh vàng rây rây mầu ảm đạm

cuồn cuộn chảy trong da thịt ta

với bao lớp bụi đường

bám cay nước mắt

Có tiếng chim gì kêu rất lạ

quanh quẩn nơi hoang rậm này

chim ơi chim.

Từ đâu chim đã bay về

Tiếng kêu rời rã lê thê bóng tà

có ai nghe không?

và Vãng có nghe không?

có nghe tiếng chim,

cất giọng chào rất nhẹ,

như đưa Vãng đi – đi mãi không cùng!

Lời chim - ta nghe chào rằng:

“Giã từ… vạn thuở… đành câm tiếng…

Vĩnh biệt… thiên thu… luống nghẹn lời!” *

Ta biết Vãng đang lắng nghe tiếng chim

tiếng chim kêu hụt ngất

trầm lắng xót xa

giữa đất trời bao la

lan rộng dần

rồi lặng ngấm

*

Vãng ơi!

Gò Bồi - chiều nay im tiếng gió

nắng chói hanh nồng

hắt ngược lên từng khuôn mặt

đang long lanh những giọt nước mắt dịu kỳ

phải chăng?

ánh sáng của tình yêu

chứa chan cùng cuộc sống.

Ta nghe lạnh trong tim

tuy mồ hôi tháo đầy da nóng

nhưng làm sao đây?

Vãng ơi!

Khi tiếng chim kêu từng chập khuất mờ

Đường đi qua đó mấy bờ

Từ đây mù mịt hững hờ nước mây

Vãng ơi!

đường mây nước tuy xa

nhưng cuộc sống này đã giáp mặt

nhớ lại ngày nào

chúng ta gặp nhau

chẳng phô bày đài các

bữa canh cá đồng

cũng đủ nghĩa kiêu sa

nhớ lại ngày nào

chúng ta đã ngồi chờ trăng lên ngoài đồng nội

đã thả lòng theo tiếng tơ, tiếng trúc

chúng ta đã cùng nhau thức trắng

suốt đêm dài mưa rả rích thường khuya

Vãng đã buông tiếng đàn trầm thắm thiết

đã giữ hơi ngâm ấm mạch tim người

cùng thơ ta dan díu với hồn quê

nên chúng ta vẫn hằng mong

bờ cỏ mãi xanh xanh

trăng vẫn tròn ngày rằm sáng

và mãi đón gió reo mùa lúa mới trên đồng

Vãng ơi!

đời mộc mạc sau cùng

chúng mình đã vui mừng đón nhận

Thế mà chiều nay

tại sao?

ta nghe lạnh trong tim

đôi chân ta đạp từng bước nặng

thôi!

Vãng ơi!

chiều nay

khi bóng chim ngã hút bên kia

giòng sông Gò Bồi vẫn bình thảng chảy

núi Cách Thử mây vẫn đùn trắng bay

chỉ còn lại niềm riêng đau – thảng thốt ngậm ngùi

Ngày giã từ - ta mượn lời thơ cổ, xin ghi:

Có ai biết được lòng tri kỷ ?

Vời vợi non cao nguyệt một vừng”**

Bình Định mùa nắng nhiệt đới,

Tháng 3-1984 ÂL

NAĐ

___________*____________

*Thơ của Trung Niên TS

**Thơ của Nguyễn Bỉnh Khiêm

Copyright © 2008 Đoàn thanh Thủy

Email: doanthanhthuyqn@gmail.com