vuvandailang
VŨ VĂN ĐẠI LANG
Qui Nhơn - VN
Gò Bồi, quê ơi !
Còn đâu chốn cũ năm xưa
Nếp quê phồn thịnh đời chưa hãi hùng.
Qua cơn bom đạn bão bùng
Tình quê tan tác nghìn trùng cách xa.
Người thân đâu hỡi quê nhà ?
Nào ai phiêu bạt, ai mà nằm đây ?
Tấc xương vùi giập cỏ cây
Vườn hoang khuất lối, khói mây rêu mờ.
Giòng sông xơ xác đôi bờ
Rươm rươm hạt lệ, mối tơ gieo sầu.
9/1975
Chiều
Ánh vàng gờn gợn nổi
Mây hồng êm đềm trôi
Xa xa vời trông nước
Chỉ một bóng thuyền thôi !
Một đêm tại Chánh Định
Đêm thu lành lạnh hơi sương
Hiu hiu lay nhẹ
Trăng vương tơ mành
Hòa âm trùng gọi thâu canh...
Một mình qua đèo Vĩnh Hội
Trăng khuya bóng núi bơ phờ
Mình ta lại bước dại khờ khôn nguôi.
1978
Nhớ bạn
Tôi về phố thị hoan ca
Nhớ anh lầm lũi đường xa bãi cồn.
Nao nao bóng xế đổ dồn
Bước chân chếch choáng đưa hồn phiêu du.
Tạm biệt Vĩnh Hội
Nắng đổ tràn bãi cát
Gió đưa hương lưng đèo
Đây lòng ta khúc hát
Xin từ tạ quê nghèo
Tạm biệt
Bãi cát dài nóng bỏng
Thôn xóm buồn quạnh hiu
Nhịp sống đâu ? ngưng đọng !
Rẫy nương đâu ? tiêu điều !
Một năm lặn lội sớm chiều
Ra đi gửi lại ít nhiều nhớ thương.
8/1979